Sáng tạo: cần cù bù thông minh? – Thắng Lê, Senior Illustrator, AD, AD Guild (IATSE 800) | AD S2 EP6

Xin chào các khán thính giả của MAD Tên tôi là Kenneth Nguyễn. Tôi sẽ host MAD thay Tuân trong một vài số tiếp theo. Chúng ta vẫn sẽ nói về Marketing, Art và Design. Những chuyện liên quan đến chủ đề này. Nhưng tôi sẽ mở rộng một chút và nói về người V

Xin chào các khán thính giả của MAD Tên tôi là Kenneth Nguyễn. Tôi sẽ host MAD thay Tuân trong một vài số tiếp theo. Chúng ta vẫn sẽ nói về Marketing, Art và Design. Những chuyện liên quan đến chủ đề này. Nhưng tôi sẽ mở rộng một chút và nói về người Việt trên toàn cầu. Biết về câu chuyện của họ không chỉ là công việc như những tập trước. Một chút về bản thân tôi. Tôi sống ở Los Angeles cùng vợ và hai con. Tôi có một người anh sống ở Việt Nam gần hai mươi năm nay. Nó cho tôi lý do để đến thăm Việt Nam một đến hai lần mỗi năm. Tôi làm trong vài lĩnh vực khác nhau. Như thiết kế nội thất, sản xuất. F&B, phim. Và mới đây nhất là làm podcast host. Xin chào, tên tôi là Thắng Lê. Tôi là một người vẽ tranh minh họa trong ngành làm phim. Tôi muốn nói về chuyện làm nghệ thuật và sống một cuộc sống chật vật. Tôi không biết nó có phải là một lời khẳng định sai không.

Tôi nghĩ nó là một lời khẳng định đúng. Nhưng tôi nghĩ rằng đằng sau lời khẳng định đó. Có những con đường và lựa chọn khác. để tạo nên lời khẳng định rằng làm nghệ thuật thì khó sống. Nó khó bởi vì nếu bạn không làm việc miệt mài để là người đi đầu. Thì nó sẽ là một cuộc sống chật vật. Bởi vì những gì dưới 5 phần trăm của những người đi đầu thì khó. Khó thì chắc hẳn là có. Nhưng nó đòi hỏi nhiều công sức. Để lên tới top năm phần trăm đó. Nhưng tôi nghĩ rằng nó áp dụng với tất cả các ngành. Nếu bạn chỉ ở tầm trung hoặc dưới. Thì bạn sẽ không tiến tới được. Yeah tôi hiểu. Nhưng anh có thể nằm trong khoảng ba mươi phần trăm với nghề y tá. Hoặc đi học y tại một trường ở Caribbean. Và dù bạn có làm việc siêng năng. Anh vẫn sẽ có cuộc sống tốt khi anh làm trong ngành y. Anh làm việc siêng năng. Nhưng nghệ thuật thì lại khác.

Ngành nghệ thuật thì kiểu. Không những anh phải cực kì siêng Anh còn phải tập trung và tin vào bản thân. Kiểu như anh tin vào tương lai Và niềm tin đó phải luôn hiện diện. Đúng rồi Tôi sẽ đề cập về một trích đoạn phim. Anh đã xem Gattaca chưa? Rồi. Đó là đoạn nhân vật do Ethan Hawke thủ vai nói rằng. Anh ấy chưa bao giờ.. Anh ấy luôn luôn… Anh ấy và anh trai của anh ấy là người sinh ra với tài năng. Họ luôn thi với nhau xem ai có thể bơi xa nhất. Và nhân vật của Ethan Hawke. Anh ấy không bao giờ hối hận chuyện gì. Nó giống với cách tôi cảm nhận. Tôi đi lên từ con số không. Bố mẹ tôi đi lên từ con số không. Tôi có gì để mất đâu. Tôi nghĩ rằng nếu tôi không bỏ cuộc. Nghĩa là tôi chưa bao giờ thất bại. Và tôi học được nhiều từ những thất bại. Tôi nghĩ đó là cuộc sống mà. Bạn sẽ cứ tiếp tục đi tiếp. Những thành công sẽ định hình con người bạn.

Chứ không phải là thất bại?. Đúng rồi Không phải là thất bại. Anh có thể nhìn nhận thất bại theo hai cách. Nó có thể là thứ đánh gục anh hoặc khiến anh té ngã. Hoặc nó sẽ là bài học. Và tôi chọn nhìn nó là bài học của tôi. Tôi từng rất dở nói chuyện trước công chúng. Tôi nghĩ tôi vẫn còn hơi. Nhưng tôi đặt bản thân vào những tình huống khó trong cuộc sống. Để tôi có thể tự vượt qua nỗi sợ của bản thân. Và tôi cố gắng đối mặt với mọi người xung quanh. Hoặc chỉ là thử những điều tôi chưa thử bao giờ. Khi anh học trung học Những bức tranh anh vẽ có thể không đẹp. Nhưng đủ tốt để anh nghĩ rằng đây có thể là một nghề nghiệp hay sao?. Lúc đó tôi không biết rằng tôi có thể kiếm tiền bằng nghệ thuật. Phải tới đại học. Thì con đường đó mới mở ra. Nó xảy đến như thế nào?. Lúc đó tôi học cao đẳng. Bởi vì khi ấy tôi không biết mình muốn làm gì.

Và chị tôi đã nói với tôi là. ‘Cứ đi học cao đẳng đi’. ‘Rồi em có thể học lên cao’ Đó là cách chị tôi đã làm. Nên tôi nghĩ là ok. Năm đầu tiên, tôi đã học một lớp vẽ. Lớp đó thì khá là cơ bản. Tôi đã gặp một người bạn mà tôi vẫn chơi đến tận bây giờ. Bạn ấy học tại Arts Center một vài kỳ. Và bạn cho tôi xem những cuốn sách. Về thiết kế phim . Có một người trong đó tên là Syd Mead. Ông ấy là người thiết kế cho Aliens và Blade Runner. Và khi tôi đọc tiểu sử của ông. Ông đã từng học tại ArtCenter College of Design. Và ngành học là Phương tiện vận chuyển . Tôi đã bất ngờ. Bởi vì ông ấy đã đến một trường học quốc gia để học về ngành này. Rồi tôi đã tìm hiểu về nó. Tôi làm việc với trường. Và tôi biết được rằng họ có lớp học buổi tối ở gần tôi. Và tôi đã học lớp tối ở đó. Học về thiết kế xe hơi. Và những căn bản như vẽ.

Cơ bản là một hộp xà phòng có bánh xe. Những hình vẽ đầu của tôi toàn trông như thế. Tôi là một cậu sinh viên nghèo. Tôi đi học. Rồi làm việc bán thời gian tại một trung tâm thương mại. Trong phòng kho. Tôi đã tự hỏi là tôi có thật sự muốn làm chuyện này không. Lúc đấy học phí thì đắt đỏ. Bây giờ có lẽ vẫn mắc. Và số nợ tôi sẽ gánh nếu toi theo học trường đó. Nó làm tôi sợ. Tôi nhớ khoảnh khắc quyết định. Lúc đó tôi đang làm việc với một anh bạn người Việt trong phòng kho. Anh ấy nói với tôi rằng nếu tôi kiên trì thì một ngày tôi sẽ được như anh ấy. Nó là chất xúc tác giúp tôi nộp đơn xin nghỉ vào ngày hôm sau. Tôi gửi portfolio đi. Và trường đã tin tưởng tôi phần nào. Họ cho tôi học bổng bán phần. Kiểu hỗ trợ khuyến khích. Để tôi không phải gồng nợ. Một món nợ lớn đến sau này. Đó là cách mọi chuyện diễn ra. Tôi đã đến với ArtCenter.

Anh bắt đầu với lớp học về thiết kế phương tiện vận chuyển. Làm sao anh biết được ngành này là dành cho mình?. Chứ không phải là mảng thiết kế khác?. Bởi vì trong ArtCenter, ngành Transportation nổi tiếng là ngành khó nhất. Tôi đã nói với bản thân rằng. Nếu tôi đã đầu tư chừng này tiền vào bản thân và trường này. Thì tôi muốn học ngành khó nhất. Nó là một kiểu tự thử thách bản thân. Tôi nghĩ nếu tôi có thể vượt qua chuyện này. Thì tôi có thể vượt qua những chuyện khác trong cuộc sống. Nên tôi đã cố ý chọn ngành khó nhất. Thú vị đấy. Xe cộ thì không phải là lí do chính. Cũng là một phần lí do. Nhưng cũng bởi vì Syd Mead nữa Ông ấy là một huyền thoại. Ông ấy cũng với một nghệ sĩ nữa. Ralph McQuarrie người đã thiết kế cho ba phần phim Star Wars. Họ đều từng học thiết kế xe tại ArtCenter. Tại sao nó là chương trình học khó nhất?.

Đơn giản chỉ vì nó rất căng thôi. Tôi nhớ có một nghiên cứu vào giai đoạn đó. Nó chỉ ra rằng 60 75% nhà thiết kế xe đến từ ArtCenter. Trời đất ơi. Họ học ngành Transportation. Nó có đánh đồng tiền không?. Hay anh có thể thăng tiến trong thế giới design. Và có công việc và sống tốt?. Riêng tôi thì tôi biết tôi phải trải qua nó. Nhưng nếu bạn có đủ tài năng và sự tập trung. Thì bạn không cần đâu. Đó là đối với cá nhân tôi. Bởi vì tôi bắt đầu với con số không. Tôi không có kinh nghiệm thực tế Tôi không có một người mentor. Nên tôi học tất cả qua trường. Và sự giáo dục cũng mang lại trái ngọt. Tôi sẽ không có được ngày hôm nay nếu tôi không trải qua giai đoạn đó. Và có thể có những người học ở đó nhưng không làm gì cả. Hay những người học qua ngành này. Đều ra trường và làm tốt?. Nhiều bạn học của tôi là trưởng ban thiết kế.

Tại những công ty lớn như. Như người bạn Harry của tôi. Anh ấy là Trưởng ban thiết kế tại BNW. Tôi nghĩ anh ấy đã ở BNW nhưng bây giờ làm cho ở Thượng Hải. Một người bạn khác là Michelle Cô ấy thiết kế mẫu NSX mới nhất. Họ đã làm được nhiều điều trong sự nghiệp của họ. Họ đều là bạn học của tôi. Đây là những người giỏi nhất trong số những người giỏi nhất. Anh học ở đó. Anh không học rồi đi làm một ngành khác. Anh học ngành đó để trở thành một người chuyên nghiệp. trong ngành và phát triển hơn. Anh hoàn toàn có thể. Có vô cùng cạnh tranh. Khóa tôi bắt đầu với hai mươi tám người. Nhưng chỉ có tám người tốt nghiệp. Phụ huynh Việt thường nghĩ bạn học Art. Nhưng nó cũng có những mức độ khác nhau. Đúng rồi. Nó có mức độ cho Art và mức độ cho ngành Design. Mức độ cho sự giáo dục bạn tiếp nhận. Bởi vì nếu bạn học Art. tại một trường nhỏ nào đó.

Bạn có thể có sự thay lòng Và đổi ngành. Nhưng anh theo học ArtCenter. Học ngành thiết kế phương tiện. Anh sẽ không thay đổi. Yeah nhưng mà tôi đã đổi đó. Tôi đã đổi ngành. Khi đang theo học. Bạn sẽ phải nghỉ một kỳ. Để học lớp học tổng quan. Mà chỉ có tại ArtCenter. Lúc đó tôi đã học một môn tự chọn Nó là lớp Production Design. Mà chủ yếu bạn học là những bạn muốn làm đạo diễn. Thật ra thì hầu hết là đạo diễn. Chỉ có một đến hai bạn theo học thiết kế môi trường thôi. Cô giáo đã dắt chúng tôi đến phim trường. Để thấy set quay. Và tôi đã gặp một nhà thiết kế sản xuất. Anh ấy đang làm một quảng cáo về xe. Và tôi đã đến giới thiệu bản thân. Kiểu ‘Chào, tôi đến từ ArtCenter’. ‘Tôi rất muốn nói chuyện với anh’. Anh nói là ‘Hay là tuần sau cậu đến làm chỗ tôi đi’. Tôi kiểu ồ tuyệt. Hãy để tôi làm. Nên tôi đã làm bán thời gian.

Trong khoảng thời gian học lớp tự chọn đó. Và tôi đã kiếm được nhiều tiền trong thời gian ba tháng đó. Hơn người đã tốt nghiệp và làm việc tại đó. Tôi nhìn vào khoản nợ sinh viên của tôi. Tôi đang không kiếm được đồng nào. Và tôi nghĩ là có thể đây là điều mà tôi muốn làm. Nhưng tôi không thể băt đầu lại từ đầu được. Tôi không thể bỏ ngang rồi bắt đầu với ngành vẽ minh họa. Để học vẽ và những điều khác. Tôi không có USD150,000 nữa để làm lại. Nên tôi đến nói chuyện với thầy trưởng ban của ngành Transportation. Tôi nói thầy về hoàn cảnh của tôi. Thầy đã rất thông cảm. Thầy đã tốt bụng. Và thầy cho tôi được học những lớp thuộc ngành vẽ minh họa. Trong hai kỳ cuối của đại học. Và tôi phải rất tập trung vì tôi phải bắt kịp các bạn. Tôi phải học cách vẽ. Học cách làm những thứ mà ngành giải trí đòi hỏi. Bởi vì nó nhiều hơn chỉ là xe.

Và tôi phải bắt kịp với những bạn. Đã học sáu kỳ hơn rồi. Và tôi chỉ có hai kỳ. Tôi đã rất cố gắng. Để bắt kịp các bạn. Ai là người anh đã gặp tại studio?. Anh ấy tên là Paul Martin. Anh ấy từng làm MV. Nhưng bây giờ anh ấy tập trung làm cho quảng cáo. Anh làm cùng Paul Martin lâu không?. Khoảng một năm. Lúc này lúc kia Bởi vì tôi vẫn đang đi học. Khi nào tôi được nghỉ. Thì anh ấy sẽ gọi tôi và. Tôi đến làm với anh ấy. Khi anh nói anh được trả tốt. Chắc hẳn nó rất tốt. Để khiến anh thay đổi, đến xin thầy trưởng ban. Thời điểm đó thì tôi nghĩ đó là một số tiền tốt. Nhưng thật ra thì tôi được trả rất ít. So với những gì thật sự tôi có thể kiếm được. Nhưng thời điểm đó thì nó đủ tốt với tôi. Thật điên rồ. Nó thể hiện sư hiểu biết ít ỏi của chúng ta. Trong cộng đồng người Việt Hoặc là phụ huynh chúng ta. Đừng làm nghệ thuật Con sẽ không kiếm được tiền.

Tôi nghĩ nghệ thuật là bước tiếp theo sau khi một quốc gia thành công. Vào những năm 90. ArtCenter tràn ngập những bạn người Hàn Quốc. Thời của tôi thì đa số là bạn Hàn Quốc. Và bây giờ thì chủ yếu là những bạn trẻ người Trung. Khi một quốc gia đạt đến. Kiểu họ đã đi sao chép. Và bây giờ họ đi tìm bản dạng của họ. Họ bắt đầu tạo nên truyền thông và nghệ thuật. Hãy nhìn vào Hàn Quốc. Họ là nước xuất khẩu truyền thông lớn nhất châu Á. KPop, thời trang, tất cả. Những thứ đó đang tiến tới Mỹ. Tôi thấy nó rất thú vị. Vậy nhóm tiếp theo sẽ chiếm đa số tại ArtCenter là ai?. Bởi vì anh nói nó là Hàn Quốc rồi Trung Quốc. Có thể là Việt Nam không? Những học sinh đến từ Việt Nam. Họ sẽ đóng góp cho nền kinh tế nước nhà. Đây chỉ là câu hỏi tu từ thôi. Rằng Việt Nam sẽ là nước tiếp theo. Có những người từ ArtCenter đã đến châu Á để mở trường.

Thay vì họ phải xin visa và gánh một khoản tiền lớn. Nếu tôi ở Việt Nam thì rất khó để tôi có thể học những cái ở đây. Và nhất là ngành làm phim. Có những người tự học. Youtube, nguồn trên mạng, trường học online đã mở ra một cánh cửa. đến giáo dục miễn phí. Và bây giờ thì chuyện anh học ở đâu không còn quan trọng nữa. Quan trọng là anh làm gì với thời gian của bản thân. Anh đầu tư thời gian của mình như thế nào. Anh mất bao lâu để nhận ra điều đó?. Rằng có một tiếng nói trong anh muốn được thoát ra ngoài. Tôi nghĩ là từ khi tôi còn nhỏ. Khi tôi nhìn lại quãng đường. Tôi nhìn thấy tôi lúc trước trong tay luôn có cây bút hoặc bút chì. Luôn vẽ hoặc tạo nên những câu chuyện. Rồi lại để nó sang một bên. Tôi nghĩ tôi luôn có một câu chuyện muốn được kể, được nói đến. Kể cả khi học trung học tôi vẫn muốn vẽ truyện tranh.

Tôi đã chọn học tiếng Latin trong khi mọi người chọn tiếng Tây Ban Nha. Bởi vì tôi nghĩ nếu tôi học được 1000 từ Latin thì tôi sẽ biết được 10000 từ tiếng Anh. Tăng cường vốn từ của tôi. Những điều nhỏ như vậy thôi. Tôi thấy chuyện học Latin đó là đúng nhé. Tôi học hai năm và tôi đồng tình với anh. Những chi tiết nhỏ mà tôi không để ý hồi đó. Nhưng khi nối những điểm lại từ khi bắt đầu đến giờ. Tôi có thể thấy con đường này đã được trải ra từ nhiều năm trước. Anh nói về câu chuyện. Tôi đã nghiên cứu trang web của anh thangle.com. Và tôi xem qua portfolio của anh Những gì anh đã làm. Điều khiến tôi chú ý là. Tôi cảm thấy những việc anh đã làm. Khi anh nhìn vào nó. Tôi cảm thấy từng pannel kể một câu chuyện của riêng nó. Tôi có thể cảm thấy câu chuyện được truyền tải vào những tác phẩm. Kể cả với những chiếc xe bay anh thiết kế trong Westworld.

Có câu chuyện ở đó và tôi có thể cảm nhận được. Mong rằng đó là điều mà design có thể mang lại cho người xem. Trong ngành làm phim chúng tôi tạo ra thế giới từ kịch bản. Ví dụ như khi anh có một phương tiện hoặc một con robot. Có thể là design đó chỉ xuất hiện. Một vài khung hoặc vài giây. Trừ khi nó là phương tiện của nhân vật chính. Nó chỉ làm nền. Nhưng những vật đó là.. Khi anh thấy nó bay. Thì anh sẽ biết nó không tồn tại ở thế giới của ta. Ngay lập tức anh sẽ nghĩ nó đến từ tương lai. Và nó là kiểu tương lai nào?. Là tương lai viễn tưởng. Hay là tương lai thực tế?. Đó là những điểm anh phải nghĩ về khi anh thiết kế. Và thiết kế thì Ví dụ như cho Westworld. Tôi tham gia từ Mùa 3 Khi mà thế giới đó đã thành hình. Lúc đó họ đang ở công viên và nó thuộc phương Tây. Bạn sẽ thấy hint đây đó. Nhưng đó cũng là lúc họ muốn thể hiện đặc điểm của Westworld.

Khi làm việc với người thiết kế sản xuất và đạo diễn John Nolan. Họ đã có những nghiên cứu. Công việc của tôi là lấy chúng và. Mang đến thiết kế thể hiện cái nhìn của họ về Westworld. Đó là điều tôi học được tại ArtCenter. Thiết kế thẩm mỹ thì mang tính chủ quan. Bạn có thể thích điều khác với tôi. Nếu tôi thiết kế gì đó cho Trung Quốc. Nó sẽ khác hoàn toàn với thiết kế cho khách hàng châu Âu. Chúng tôi học quá trình thiết kế tại ArtCenter. Làm sao để xác định được vấn đề. Cái gì đang cần được thể hiện. Và đâu là sản phẩm đầu ra?. Và quá trình tiếp nhận thông tin đó để thiết kế sản phẩm khách muốn. Một điều khác mà tôi nghĩ đến khi tôi nhìn vào những thứ này là. Anh biết sâu đến đâu về kĩ thuật?. Những thứ này có bay được không? Hay làm được những gì nó nhìn như?. Nếu tôi nói với một kĩ sư để làm nó. Thì họ có nhìn vào thiết kế của anh và hiểu được không?.

Nhưng anh có biết về kĩ thuật không?. Tôi chỉ biết những thứ rất căn bản thôi. Tôi nói chuyện với bên sản xuất khi họ đang tạo ra thiết kế. Nhưng những thứ cho phim thì nó chỉ cần nhìn thật thôi. Nhìn đáng tin ấy. Và nếu anh tin nó. Thì tôi đã hoàn thành tốt công việc của tôi. Chỉ trong một vài khung hình. Nếu nó nhìn như thật Thì tôi đã thành công rồi. Thật sự thì tôi không hẳn hiểu về kĩ thuật. Trừ khi anh thiết kế phương tiện. Kiểu như xe mô tô hay gì đó. Khi có người sẽ lái nó thì anh phải quan tâm đến vận tốc và bảo hộ. Đó là khi anh cần quan tâm đến mảng kĩ thuật. Nhưng những thứ làm trên máy tính mà có thể làm trong đoạn hậu kì. Thì không hẳn đâu. Những thứ trong Star Wars Chúng không dùng được ngoài đời. Anh có phải học về nó không?. Tôi phải học về chúng Xe hơi hoạt động như thế nào. Chỉ là những thứ căn bản thôi.

Khi anh vào ngành làm xe. Sẽ có những mảng nhỏ nữa. Anh có thể làm thiết kế. Hoặc tạo ra những bản mô phỏng. Sau khi làm bản mô phỏng 3D. Thì nó sẽ được thể hiện qua đất sét. Rồi khi mẫu được duyệt thì tới khâu kĩ thuật. Họ sẽ nghiên cứu cách đóng mở cao thấp như thế nào. Nó sẽ đi qua nhiều giai đoạn. Nhưng trong ngành làm phim Anh chỉ có hai tuần thôi. Anh không có cái xa xỉ để tìm cách cho nó hoạt động. Nó chỉ cần nhìn tin được trên phim thôi. Thời điểm nào trong sự nghiệp. Mà anh nghĩ anh đã đạt được trái ngọt?. Anh sẽ không chết đói?. Khi tôi nhìn vào menu. Và tôi không phải lo về giá cả. Đó là lúc nào trong sự nghiệp của anh?. Lúc đó anh làm cho ai? Cho dự án nào?. Mà anh nhìn vào menu và nghĩ rằng mình trả được?. Tôi sẽ quay lại một chút. Khi tôi đi học thì tôi luôn thắt lưng buộc bụng. Nhưng sau khi tốt nghiệp tôi được tuyển bởi Lucasfilm.

Và tôi làm ở San Francisco. Làm cho show Star Wars. Họ đãi ngộ rất tốt ở đó. Điều duy nhất tôi phải lo là chuyện trả nợ học phí. Tôi hai mươi bốn tuổi. Sống ở Bay Area, rất ổn. Được làm việc cho Star Wars. Nếu tôi biết chuyện đó khi tôi mới bắt đầu đi học. Thì tôi sẽ nghĩ là tôi thành công rồi đó. Nhưng khi tôi tới được đó rồi Kiểu bạn sẽ tự thúc bản thân đi xa hơn. Xa hơn, xa hơn chút nữa. Đâu là vạch thành công tại thời điểm đó?. Anh làm việc tại đó bao lâu? Vài tháng? Vài năm?. Anh có nghĩ rằng đâu là điểm tiếp theo không?. Tôi đã rất thoải mái ở đó. Tôi làm việc bốn năm ở đó cho việc làm animation. Rồi khi tới giai đoạn cuối, tôi nghĩ còn gì nữa không?. Tiếp theo sẽ là gì?. Tôi muốn làm mảng phim cho Lucasfilm. Hoặc VFX ở ILM Industrial Light & Magic. Đó là một câu chuyện vui. Bởi vì nó là một vòng tròn. Hồi tôi học lớp 7, tôi phải viết về nghề nghiệp tương lai.

Và tôi viết rằng tôi muốn làm ở Industrial Light & Magic. Tôi không biết nó là gì. Cũng hơi biết vì trên TV có chương trình tên là Movie Magic. Và họ làm một tập hậu trường của phim The Empire Strikes Back. Có một người tên là Dennis Muren. Ông ấy di chuyển mô hình ATST The Walker. Tôi đã nghĩ rằng đó là cái tôi muốn làm. Bởi vì lúc nhỏ tôi cũng lắp ráp mô hình. Và đọc truyện tranh nữa. Tôi muốn được làm việc đó. Tôi đã mang portfolio của tôi đến ComicCon ở San Diego. Một người bạn của tôi có quầy ở đó. Cậu ấy là bạn với giám đốc sáng tạo ở ILM. Anh ấy đang nghỉ ngơi ngay bên cạnh. Nên tôi đã cho anh ấy xem portfolio của tôi. ‘Anh có thể xem những gì tôi làm và cho biết ý kiến của anh không?’. Tôi không mong đợi một công việc hay gì cả. Anh ấy nói rằng tôi hãy nghỉ làm animation đi. Tôi kiểu ok. Nên tôi đã nghỉ việc.

Khi toi nghỉ việc rồi thì anh ấy gọi cho tôi. ‘Anh có kế hoạch gì không?’. Tôi kiểu không. Và anh ấy nói ‘Tôi không thể cho anh vị trí nào hiện tại’. ‘Nhưng anh muốn ghé tới một chút không?’ Tôi ok luôn. Lúc đó tôi định chuyển xuống LA. Tôi đến khoảng vài tuần. Khoảng một năm sau tôi mới xuống LA. Anh ấy gọi tôi và nói rằng hãy trở lại. Tôi quay lại. Và tôi đã ở đó gần chín năm. Chín mười năm gì đó. Khoan đã Anh nghỉ Lucasfilm. Và không được nhận vào ILM. Tôi đã làm chuyện đó hoài rồi. Nhảy không dù. Bơi chìm. Ở trường thì.. Trời đất ơi. Ở trường tôi cũng chơi một ván bạc với bản thân. Lucasfilm animation. Đi đến ILM với không dù. Và tôi ở đó chín năm rưỡi. Rồi tôi chuyển từ concept artist sang art director rồi senior art director. Rồi tôi nghĩ là làm gì tiếp đây?. Bởi vì khi anh lên tới cấp quản lý. Thì nó không còn là nghệ thuật nữa và chủ yếu là quản lý.

Tôi dành nhiều thời gian hơn để họp. Nếu tôi tiếp tục con đường đó thì sự nghiệp của tôi sẽ không còn nghệ thuật. Đó không phải là điều tôi muốn. Nên tôi đã nghỉ việc tại ILM. Với không gì. Ba ngày trước ngày cuối cùng đi làm. Tôi nhận được một cuộc gọi từ một bạn thiết kế sản xuất. ‘Hey tôi nghe nói là anh sắp nghỉ ILM rồi đúng không?’. Tôi kiểu yeah. Và anh ấy nói ‘Nếu anh xuống đây, tôi sẽ cho anh vào liên hiệp phim’. Và đó là nơi rất khó để vào. Bởi vì liên hiệp phim.. Để làm phim ở LA… Bạn phải thuộc liên hiệp Và cách để vào là làm phim ở LA. Nên nó khá rối rắm. Anh ấy nói sẽ nói chuyện với producer và viết thư cho liên hiệp để tôi tham gia. Tôi ok. Những chuyện như vậy cứ tự xảy ra ấy. Anh làm việc tại Lucasfilm. Rồi qua ILM. Bây giờ là ở đâu?. Tôi đang thuộc liên hiệp ở LA. Về cơ bản là làm tự do. Qua những lần nhảy việc.

Anh có bao giờ hình dung được lần nhảy tiếp theo sẽ là gì?. Tôi có ý tưởng về điều tôi muốn làm. Bởi vì công việc đầu tiên làm animation là công việc mới ra trường. Tôi đã may mắn khi có công việc đó. Bởi gì như những gì anh nói. Tôi đã đề cập trước đó. Đó là cái tôi làm một vài năm. Tôi học từ Ralph McQuarrie và Joe Johnston. Họ là những nhà thiết kế của Star Wars. Tôi có những bản vẽ gốc. Tôi được xem những bản lưu trữ. Star Wars là bộ phim dày công nhất Ít ra là với sự nghiệp của tôi. Học cách làm nó, học về lịch sử. Học thiết kế, ở gần nó. Làm việc về Skywalker. Tôi xem mọi điểm dừng là trường học. Nó là trường học được kéo dài. Tôi chưa bao giờ ngừng học. Chưa bao giờ nghĩ đây là điểm kết. Bởi vì nói thật thì Khi anh là nghệ sĩ. Nó giống như việc làm vận động viên. Sẽ luôn có người trẻ hơn nhanh nhẹn hơn xuất hiện.

Nó đáng sợ nhưng cũng thúc tôi luôn học những điều mới. Bởi vì sẽ luôn có công cụ mới. Hồi tôi mới bắt đầu thì chúng tôi dùng bút chì, bút mực, màu nước. Rồi đến Photoshop. Hoàn toàn là photoshop. Và bây giờ phần lớn công việc của tôi là hình 3D. Bởi vì với hình 3D thì tôi có thể gửi thiết kế của tôi đi ngay. Và nó có thể dùng để in ra hoặc xây dựng lên. Một điều tôi học được từ giáo viên của tôi là. Phải luôn có tài chính vững chắc. Ông ấy gọi là ‘Một chút tiền lẻ’. Nên khi anh có số tiền đó. Khi anh roi vào tình huống mà anh không vui. Hoặc nó vắt kiệt anh Và anh muốn kết thúc. Thì có khoản tiết kiệm đó. Nó giúp giảm nhẹ mối lo đó. Mỗi khi tôi cảm thấy tôi muốn nghỉ việc. Tôi không phải làm ở đó thêm một năm hoặc sáu năm nữa. Vắt kiệt bản thân. Tôi có thể đi ngay. Hoặc những gì mọi người đang quan tâm hiện nay là sức khỏe tinh thần.

Có cái lưới an toàn đó giống như cái lưới cho sức khỏe tinh thần vậy. Đúng rồi Thật tốt khi anh nhận ra được nó. À khi được dạy điều đó chứ. Nó không phải điều những nghệ sĩ mới bắt đầu nghĩ đến. Họ cần phải sống sót. Anh không thể làm người viết kịch bản khi anh đang lo lắng miếng ăn. Và không có tiền bạc gì. Nhưng nó khó để có những cơ hội nếu không có tài năng như anh. Tôi sẽ không nói là tôi được công nhận. Bởi vì ngay cả ở ArtCenter. Có một khóa học được tài trợ. Nhưng anh phải được mời. Tôi đã không được. Bởi họ nói tôi không đủ giỏi. Nhưng tôi đã nới với trưởng ban. ‘Tôi muốn được cho cơ hội’. ‘Tôi muốn được học lớp đó’. ‘Tôi muốn được học Và nếu tôi rớt thì tôi rớt’. Nhưng tôi chỉ muốn được trao cho cơ hội đó thôi. Giáo viên đã cho tôi vào. Chuyện đó xảy ra xuyên suốt sự nghiệp của tôi. Giám đốc sáng tạo đó Anh ấy vẫn là một người bạn thân.

Nhưng anh ấy rất khó. Lúc tôi nói anh ấy là tôi muốn đi lên. Anh ấy nói rằng anh ấy không thấy điều đó ở tôi. Anh ấy nói thẳng luôn. Anh không quả quyết, anh không này, anh không thế kia, anh không đủ sức. Nhưng tôi nói rằng ‘Ben, hãy cứ cho tôi cơ hội đó đi’. ‘Nếu tôi thất bại thì ít nhất tôi cũng biết Hãy cho tôi cơ hội’. Rồi anh ấy cho tôi thật. Từ đó tôi cứ đi thôi. Trước khi tôi nghỉ việc anh ấy nói là. ‘Tôi đang đào tạo để anh thế cho vị trí của tôi mà’. Tôi kiểu ‘Tôi không muốn là anh đâu’. ‘Tôi không thích họp’. Anh ấy là một người tuyệt vời Không có gì để không thích cả. Nhưng nó không phải là nghệ thuật. Tôi vẫn thích vẽ, sáng tạo. Tôi đã hỏi nhiều nghệ sĩ và nhà sáng tạo. Tài năng hay Cần cù?. Sẽ cần rất nhiều sự cần cù. Nhưng với Tài năng. Nó là khả năng được trao cho. Chúng ta cần bao nhiêu?. Từ điểm nhìn của tôi thì.

Nó sẽ hoàn toàn là Sự cần cù. Hoàn toàn là cần cù. Bởi vì hiển nhiên là có những người tài năng hơn tôi. Hơn hẳn luôn. Nhưng họ không có kỉ luật. Họ có thể vẽ. Họ có những ý tưởng hay. Nhưng cái họ thiếu là khả năng hoàn thành. Nền công nghiệp này hoàn toàn là về chuyện bạn có hoàn thành không. Anh có thể có kịch bản hay nhất hoặc câu chuyện hay nhất. Nhưng nếu nó không được làm thành phim hay truyện thì không ai biết cả. Tôi cũng vật lộn khá lâu Tôi cố gắng viết truyện tranh mấy năm rồi. Bao năm, tôi mong tôi có kỹ năng. Bây giờ thì tôi mong tôi có thời gian. Tôi mong tôi có thời gian. Bây giờ là kiếm thời gian và tạo ra cái gì đó của riêng tôi. Anh muốn làm truyện tranh?. Bao lâu rồi?. Từ hồi tôi còn bé. Tôi nhớ ngày xưa vẽ tranh cùng bạn. Nhưng nó là cho vui Để giải trí. Khi anh thiết kế Anh làm việc trong văn phòng.

Nhưng khi anh đến set và bước lên sân khấu. Anh thấy cái anh tạo ra trên giấy được thể hiện ra ngoài đời. Đối với tôi, nó vẫn cho tôi cảm giác từ thuở ấu thơ đó. Thích thú. Với truyện tranh cũng vậy. Tôi biết làm phim rất khó. Không chỉ là công việc một người. Nó là một team khổng lồ. Và nó liên quan đến sắp xếp nhân sự, câng bằng tài chính nữa. Để lấy đi gánh nặng đó. Tôi cảm giác khi làm truyện tranh thì. nó đơn giản hơn nhiều. Nó hợp lý hơn cho tôi. Anh có thể làm một mình. Đúng rồi Ai cũng có thể làm được. Có thể làm trong phòng ngủ của họ. Rồi phát hành nó. Bởi vì tôi không phải làm nó như là một nguồn thu nhập. Nó là niềm tự hào cá nhân và là đam mê. Tôi có thể thoải mái với thời gian của tôi. Tôi có thể tạo ra câu chuyện tôi muốn kể. Thay vì câu chuyện mà tôi nghĩ sẽ bán chạy. Đúng rồi vì anh có tiền tiết kiệm mà.

Anh muốn kể câu chuyện gì?. Khoa học viễn tưởng Kiểu con người đối đầu với bản thân. Bởi vì con người đấu thiên nhiên, con người đấu con người, giờ là bản thân. Ý tưởng của tôi luôn về con người đấu bản thân. Bởi vì chướng ngại lớn nhất của bất cứ ai chính là bản thân họ. Tôi không thể chờ truyện tranh của anh. Tôi cũng vậy! Tôi chờ hơi lấu rồi đấy. Điều gì ngăn anh?. Điều gì giữ anh lại?. Ngoài thời gian. Tôi không tin lắm về thời gian Vì đó là cái mình kiểm soát. Có thể nó là một cái cớ nhưng mà. Là một illustrator, anh làm việc mười hai tiếng một ngày. Anh vẽ mười hai tiếng. Rồi khi hết giờ. Khi hết ngày, liệu tôi muốn dành thời gian với vợ con?. Hay cuối tuần, liệu tôi muốn trốn trong phòng làm việc?. Hay tôi muốn dành thời gian cho gia đình?. Con trai tôi còn nhỏ. Anh chắc cũng hiểu được. Đây là thời điểm trí óc và tính cách của con được hình thành.

Nên tôi muốn ở đó với con. Khi tôi nói chuyện này với những người bạn nghệ sĩ khác. Họ nói rằng truyện tranh của anh không là gì cả. Đóng góp lớn nhất của anh cho xã hội chính là con anh. Có hai điều tôi muốn hỏi anh Bởi vì tôi luôn tò mò. Anh có thể đưa tôi đi… Câu đầu tiên sẽ là. Anh có thể dẫn tôi qua quá trình làm dự án không?. Anh nói anh có hai tuần để tạo ra thiết kế. Anh có thể dẫn tôi qua toàn bộ quá trình của dự án?. Và câu hỏi còn lại là. Anh phải biết lịch sử lai lịch của một IP đến đâu. Khi anh làm một dự án?. Tùy vào dự án. Một dự án thường có ba giai đoạn. Phát triển, Sản xuất, và Hậu kỳ. Phát triển là giai đoạn đạo diễn đến với anh cùng ý tưởng nhưng chưa có kịch bản. Và anh sẽ xây dựng thế giới đó. Tạo hình ảnh để truyền cảm hứng cho họ hoặc người viết. Để giúp họ trình bày với công ty. Tiền sản xuất là khi.

Ban nghệ thuật cùng với kịch bản sẽ tạo ra thiết kế dựa vào kịch bản. Để xây dựng hoặc được xây dựng. Hậu kỳ thì giống như ở ILM. Sau khi đã quay xong. Chúng tôi làm set extension. Cái phong xanh đó sẽ là gì Kiểu như vậy. Là khâu hoàn thiện. Ví dụ như những phương tiện ở trong Westworld. Đó là thuộc khâu Sản xuất. Kịch bản đã được viết và họ cần một chiếc xe bay tương lai. Khi tôi tham gia thì họ đã xong khâu nghiên cứu. Họ đã có những chi tiết yêu cầu. Cất cánh thẳng, hạ cánh Kiểu vậy. Thiết kế sản xuất sẽ chọn mẫu. Mà đạo diễn thích. Xe nhìn tương lai kiểu thế. Có sẵn một hướng dẫn về mặt hình ảnh họ muốn hướng tới

Xe nhìn tương lai kiểu thế. Có sẵn một hướng dẫn về mặt hình ảnh họ muốn hướng tới. Từ đó, tôi sẽ dành ra một đến hai tiếng. Để đọc và làm một số nghiên cứu. Tôi sẽ dành một đến hai ngày. Để tạo nên concept.

Rồi chúng tôi cho đạo diễn xem. Nghe phản hồi. Họ muốn cánh phải như thế này Rồi chúng tôi sửa theo. Nó sẽ mất vài ngày. Sau khi họ chọn được mẫu. Chúng tôi sẽ tới khu sản xuất. Chúng tôi sẽ hỏi chi phí sản xuất. Bởi vì mọi thứ đều phụ thuộc vào ngân sách. Nếu chi phí là 1.5 triệu đô Thì chúng tôi không đủ ngân sách. Và chúng tôi có thể làm kỹ thuật số chỗ nào hoặc thực tế chỗ nào?. Hành động và kịch bản như thế nào?. Nó có phải treo lên hay kéo lên không?. Anh làm việc với họ. Tìm ra giải pháp. Chuyện gì cũng sẽ liên quan đến ngân sách. Sau khi chúng tôi tìm được giải pháp. Tôi sẽ làm một mô hình 3D. Là xem người có thể vừa vào bên trong đó không. Tôi thiết ghế vài cái ghế và đồ nội thất. Rồi khi đi qua với ngân sách. Họ nói không có đủ tiền để làm bốn cái ghế mới. Đạo diễn Jonathan Nolan là bạn của Elon Musk. Nên chúng tôi đã lấy ghế của Tesla.

Chúng tôi mua vài ghế của Tesla và thiết kế cho vừa cái ghế. Cả quá trình sẽ rơi vào khoảng ba tuần. Nhưng ba tuần là trong một tháng rưỡi. Bỏi vì khi chúng tôi gửi đi để nhận phản hồi thì không thể có liền. Tôi sẽ làm việc khác trong lúc đợi. Chúng tôi làm việc khá nhanh. Mọi chuyện diễn ra rất nhanh. Rồi tôi sẽ đến thăm xưởng sản xuất. Khi anh làm 3D Anh cố hết sức. Nhưng khi nó được sản xuất Thì anh sẽ thấy những sai sót. Anh phải thay đổi thiết kế cho phù hợp. Vậy là anh bước vào nơi sản xuất những ý tưởng trong đầu của anh?. Đúng rồi. Chắc hẳn nó rất thú vị. Đúng rồi. Giống như điều tôi đã đề cập. Lên set và thấy điều bạn tưởng tượng. Ở trong máy tính của bạn được hiện thực hóa. Đó là điều tôi nhớ khi phải cách ly. Không được lên set. Nghe như là một điều tuyệt vời. Anh phải biết về IP bao nhiêu trước khi anh làm dự án?.

Tôi sẽ tôn trọng nhà sáng tạo hết mức có thể. Tôi sẽ làm nghiên cứu trong khả năng. Westworld thì tôi xem liền tù tì hai Mùa của nó. Rồi tôi xem phim gốc. Có liên quan một chút tới series Cũng không hẳn. Rồi tôi xem những phim khác của họ. Những dự án họ đã làm. Để hiểu hơn về ngôn ngữ của họ. Tôi là hết sức trong khả năng của mình. Nhưng nhiều khi họ muốn tôi có mặt ngay ngày hôm sau. Chuyện anh làm nghệ sĩ tự do. Nó có giúp anh có chất lượng sống tốt hơn không?. Hay anh thích làm 95 như ở ILM?. Nó có sự đánh đổi. Bởi vì ở ILM. Anh sẽ được giao việc. Anh không được chọn chương trình mình muốn làm. Và có quản lý ở trên anh. Anh sẽ luôn bị kiểm soát. Số tiền mà anh làm ra Kiểu như vậy. Nhưng làm tự do thì. Anh sẽ phụ thuộc vào khả năng của bản thân anh. Nếu tôi muốn được trả USD 10,000 một tuần. Tôi sẽ đòi 10,000. Nhưng họ có quyền từ chối.

Anh hiểu ý tôi chứ?. Anh có thể tự ra mức giá. Anh tự tạo ra mức giá. Mức giá cá nhân. Tùy thuộc vào anh nhìn nhận bản thân như thế nào. Và công ty cũng có quyền nói không. Anh tự tìm được mức giá của bản thân bằng cách đó. Nếu anh là một ông lão 80. Anh đã ở cuối chặng đường Anh nhìn những nghệ sĩ trẻ. Anh thấy người đó không tệ. Người này rất được. Vậy thì điều gì sẽ khiến anh nghĩ như vậy?. Vào cuối sự nghiệp của anh. Anh sẽ nhìn gì để đánh giá một người có tiềm năng?. Người có tiềm năng lớn. Nó hơi buồn cười bởi vì. Khi tôi ở ILM tôi không quan tâm lắm về mạng xã hội. Nên tôi không có một lượng theo dõi lớn. Nhưng khi anh làm tự do Đó là cái anh phải xây dựng. Người có tiềm năng tiếp theo sẽ không được đánh giá bởi tài năng. Mà nó dựa vào khả năng thông hiểu công nghệ của bạn. Những người đang thành công trong sự nghiệp của họ.

Những người trước tôi. Họ làm những phim lớn Và phim sẽ ra sách hoặc bài báo. Ở cuối sẽ ghi đây được vẽ bởi ai. Đó là cách họ trở nên nổi tiếng. Nhưng thời nay thì sẽ là người đăng nhiều hơn. Người biết sử dụng IG hoặc Twitter. Tôi không ngờ đến câu trả lời này. Tôi không đoán được. Những bạn trẻ đi học trường Art bây giờ đều có một trang IG. IG hoặc Twitter. Họ sẽ trưng bày những tác phẩm. Tôi đã lỡ con thuyền Instagram đó. Nhưng ví dụ như TikTok Cái mà tôi đang tập trung phát triển. Đây là điều tôi học được với TikTok. TikTok không đơn giản. Nó là kể chuyện trong vòng sáu mươi giây. Nó giống như quảng cáo của Superbowl vậy. Khi nói chuyện với những bạn trẻ tôi làm chung. Họ có hàng nghìn người theo dõi. Họ nói ahn phải đăng vào một giờ nhất định. Rồi có những cái tag đi kèm. Tôi kiểu tôi đã quá tụt hậu. Nó sẽ mất vài tháng để học.

Anh sẽ có kỹ năng đó cho bốn hoặc năm năm tới. Nó là nơi nếu anh có truyện tranh của anh Anh xuất bản nó, vậy thôi. Đúng rồi. Đó là việc tôi phải học thêm. Công chúng không thật sự biết đến tôi là ai. Làm việc chuyên nghiệp thì tôi đã có portfolio rồi. Nhưng chỉ những người trong ngành muốn thuê tôi biết thôi. Chứ không phải những người muốn mua nội dung của tôi. Đó là lí do tại sao nền tảng này quan trọng với tôi. Tôi sẽ được giới thiệu những tài năng Việt. Nó quan trọng bởi vì. Anh muốn phát triển theo hướng nào Tôi muốn ở đó để hỗ trợ. Cảm ơn anh Tôi rất cảm kích. Đây là lí do tôi làm chuyện này. Và tôi muốn ở đó để hỗ trợ. Đồng hành cùng anh và hành trình làm truyện tranh của anh. Tôi mong nó sẽ thành hiện thực. Cảm ơn anh nhiều. Tôi mong rằng anh sẽ tìm được thời gian để tạo nên nó. Vâng, tất nhiên rồi. Cảm ơn vì đã dành thời gian.


https://youtu.be/bJm0lNtHEvMXin chào các khán thính giả của MAD Tên tôi là Kenneth Nguyễn. Tôi sẽ host MAD thay Tuân trong một vài số tiếp theo. Chúng ta vẫn sẽ nói về Marketing, Art và Design. Những chuyện liên quan đến chủ đề này. Nhưng tôi sẽ mở rộng một chút và nói về người V

Previous post Những sáng tạo độc đáo từ những lốp xe đã qua sử dụng
Next post Sản phẩm sáng tạo mới trong nông nghiệp. Sản phẩm đạt hiệu quả cao không cần tốn kém tiền bạc.